Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

1001 điểm khác nhau giữa dân du lịch và phượt thủ


Khám phá sự khác biệt "một trời một vực" của du lịch "bụi" và du lịch "chính thống"






Nếu đang đi trên đường mà bắt gặp một đám người đang Selfie thì đích thị là dân du lịch đang thưởng ngoạn, ghi dấu ấn cá nhân đến thành phố của bạn đấy. Chứ "phượt" thủ thì chẳng thảnh thơi "tự sướng" như vậy đâu, 
Nếu dân du lịch nghỉ mát mơ tưởng đến chăn ấm nệm êm thì dân phượt lại khác biệt hoàn toàn. Giấc ngủ chỉ đến với họ khi được đung đưa ngã mình giữa đất trời thôi! 
Trước những chuyến đi dài, mọi người thường phải lên lịch từ rất lâu, đặt phòng khách sạn, rồi đặt vé máy bay... nhưng với dân du lịch bụi theo chủ nghĩa xê dịch thì cứ xách balô lên mà đi thôi  
Hành trang mang theo của dân du lịch "chính thống" là hàng tá món đồ không tên lỉnh kỉnh. Còn dân "phượt" thì giá trị nhất chắc chỉ có máy ảnh "khủng" thôi
Phương tiện ưa thích của những người đi du lịch là xe ô tô để có thể che nắng che mưa. Còn niềm đam mê của dân "phượt" là một chiếc motô để đi khắp mọi nẻo đường
Những con đường bằng phẳng thể hiện phong thái du lịch của những yêu thích sự an tĩnh, yên bình. Còn đường đá, gập ghềnh luôn mang đến sự thú vị cho những ưa sự dịch chuyển và mạo hiểm
Sự khác biệt rõ nét nhất thể hiện qua sự lựa chọn điểm đến 
và cách hưởng thụ phong cảch của mỗi người
Bạn làm cách nào để lưu lại dấu ấn chuyến đi? Một chiếc áo thun với dòng chữ "Tôi yêu" cùng với nơi bạn đến chỉ là hạng xoàng đối với dân du lịch "bụi" thôi. Hành trang sau mỗi chuyến đi của họ luôn là những điều siêu hay ho, đặc sản của địa danh đã đến

Đặc biệt, còn khác biệt ngay trong cả số lượng người tham gia vào hành trình

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Ký Ức Mưa ..!

Hôm nay cơn mưa đầu mùa, nhưng lại giống như bão, gió đập vào cửa mạnh tới nổi tưởng nguyên căn hộ chung cư này có thể bay đi bất kỳ lúc nào.





Mưa lạnh, nhẹ, nhưng rả rích, làm tôi bất chợt nghĩ đến một cơn mưa cách đây hơn nửa năm. Thời tiết chắc cũng như vậy, nhẹ nhàng hơn thế này một chút. Cơn mưa giữa năm, bất chợt và vội vã.
Mọi thứ bắt đầu thật đúng như câu bất chợt và vội vã. Giữa cơn mưa ập đến, tôi đã có cuộc gặp gỡ và thú vị. Những hình ảnh buổi trò chuyện hôm đó, tôi vẫn còn giữ nguyên vẹn, mưa, gió lạnh, trà nóng, cười nói, mọi thứ như mới hôm qua.

Những ngày tiếp theo đó, thật trong lành, không khí có phần oi bức, nhưng vẫn xen kẽ những cơn mưa. Mọi thứ vẫn tấp nập, nhưng có một tình bạn nhen nhóm trở mình, một tình bạn tôi nghĩ sẽ rất đẹp, rất dễ chịu khi nói về nó.
Cuộc sống vốn đều đặn của tôi bỗng nhộn nhịp, mang màu sắc và có sự tươi tắn.

Những ngày sau, sau nữa, vẫn trà, vẫn nói chuyện, mọi thứ đều rất vui, và vẫn rất vội vã. Tôi cảm thấy rât dễ chịu khi có một tình bạn này, nhưng ai ngờ nó mong manh vậy, tui vô tình làm hỏng mất chỉ vì một phút vô tình.
Những buồi chiều vắng lặng, nhưng ngày nắng thay những ngày mưa. Những chiều đẩy buổi sáng ra xa. Ngày đầu tháng đến một cách nhanh chóng. Thời gian vội vã…
Chúng tôi tách xa nhau đột ngột, như cả hai cùng mất tích một lúc.  Không đủ cảm nhận chuyện gì xảy ra giữa con phố đang chuyển động.  Đôi khi giật mình, chuyện gì đã xảy ra, chúng ta có  phải là bạn, hay chỉ là hai con người lạc bươc hỏi đường nhau, xong rồi đi tiếp, nhưng song song và lặng lẽ.

Cuộc sống là một hành trình dài, rất nhiều thứ đi qua, bỏ lỡ, tiếc nuối nhưng cũng qua.  Đôi khi nhìn lại, thấy nó thật đẹp, tiếc rằng ngắn ngủi. Nhưng phải cảm ơn rằng, nhờ tình bạn này, tôi học được một bài học quý giá về ước mơ, về khát vọng sống, phấn đấu, và tin tưởng. Tôi vẫn thầm cảm ơn những ngày ấy đã qua, thật tuyệt vời.
Ngày đó khởi đầu từ những cơn mưa…
Bây giờ cũng đã khởi đầu những cơn mưa, nhưng kèm theo gió lạnh, và dai dẳng.


Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Những mùa hè của tôi ..!


Mưa! Mưa lộp độp, mưa lách tách trên tấm tôn dưới hiên nhà. Mưa rả rích cả ngày lẫn đêm, mưa thối đất thối cát... Mưa như không muốn ngớt lại.


Tiếng mưa rơi nghe vang rộn cả căn nhà. Người ta hay nói "Mưa thường đem lại cảm giác buồn u ám" nhưng với tôi, mưa lưu giữ và luôn tràn ngập những kỷ niệm...
Trong căn nhà có thể tạm gọi là khang trang và sạch sẽ, dưới trời mưa tôi lại muốn quay trở lại tuổi ấu thơ, trở lại những ngày tháng khó khăn gian khổ nhất của gia đình tôi, trở lại căn nhà nhỏ gắn chặt bao kỷ niệm. Kỷ niệm buồn, vui, đan xen hoà quyện trong tâm trí của tôi.
Ngày xưa, tôi vẫn thường bảo tôi ghét trời mưa vì mỗi khi trời mưa, chị em tôi thường mang thau, chậu để hứng vào những vùng ngói bị vỡ, bị dột. Mỗi khi trời mưa thì đống quần áo của cả gia đình hôi hám, ẩm ướt và chất đầy lên chiếc dây phơi. Và trời mưa khiến tôi ngủ không ngon vì đống sách vở, mặc cho tôi cất thế nào, trong cái buồng nhỏ bé đó chúng vẫn bị ướt. Trời mưa to là hai ông cháu tôi lại đứng ngồi không yên, phải thay nhau cầm chổi quét vì sợ nước chảy vào nhà.
Mưa xuống, đám trẻ chăn trâu chúng tôi thi nhau chạy tán loạn theo sau đàn bò để nhanh chóng về tới nhà sao cho khỏi ướt. Tôi còn nhớ, có lần đi chăn bò về, trời mưa, đàn bò chạy tán loạn đi về khắp hướng, về tới nhà không tìm thấy bò đâu, tôi lại tức tưởi đội nón đi tìm bò, vừa đi vừa khóc vừa bực... Có lần đi chăn bò và bị ướt ngay từ ngoài đồng. Về tới nhà, tôi đứng giữa sân tắm mưa, tôi thích cảm giác đó vì nó mát mẻ, dễ chịu và suy nghĩ trẻ con là "đỡ phải gội đầu".
mua-362504-1379702094.jpg
Quê tôi - một mảnh đất cằn cỗi, vất vả, lam lũ sống chủ yếu bằng nghề đóng gạch. Mỗi khi trời mưa là những hộ làm gạch dù đang ngủ ấm trong chăn, dù cho mùa đông giá rét, cũng phải mò dậy để đậy gạch. Tất nhiên trong đó có ba mẹ tôi. Mỗi lần như thế ba mẹ tôi lạnh cóng, rét run cầm cập vì quần áo ướt sũng từ ngoài đồng trở về. Rồi ngập úng, thiệt hại mùa màng khi mưa to gió lớn hay con đường lầy lội khó đi mỗi khi bố đưa tôi đi học.
Mưa thường khiến người ta buồn cũng vì thế. Với người nông dân, mưa có thể mang lại mùa màng nhưng cũng có thể cướp đi mùa màng bất cứ lúc nào. Người ta trông mưa, cầu mưa nhưng người ta cũng muốn trời ngừng mưa. Mưa gây ra những điều tai hại, ấy vậy mà tôi vẫn cứ yêu mưa. Tôi cũng không nhớ nổi mình yêu thích nó từ khi nào nữa? Phải chăng mưa chính là sự thử thách với con người? Nó khiến người ta phải nghĩ rằng: "Đừng bao giờ hay đừng lúc nào phải lệ thuộc vào nó". Mưa khiến người ta buồn nhưng có lẽ những kỷ niệm, ký ức buồn đó lại trở thành động lực khiến người ta biết vươn lên trong cuộc sống.
Tôi thích mưa bởi mưa luôn gắn liền với những kỷ niệm đẹp trong cuộc sống của tôi. Tôi yêu những cơn mưa bất chợt, yêu tiếng mưa rơi, yêu cảm giác khi được ngắm nhìn hạt mưa bay lất phất, óng ánh dưới chiếc đèn điện nơi ban công của khu ký túc xá. Tôi yêu mưa, tôi yêu anh, yêu những kỷ niệm đẹp của tôi và anh dưới trời mưa. Tôi yêu mưa cũng như yêu cuộc sống, yêu mầm xanh, yêu cỏ cây tốt tươi mỗi khi gặp mưa. Mưa khiến tôi càng thêm yêu ba mẹ, yêu những người thân trong gia đình, bạn bè, yêu từ những bà mẹ còm cõi gánh hàng rong đến những em bé bơ vơ lạc lối...
Mưa vẫn rơi như cuộc sống vẫn đang tuôn chảy, như con người sống vẫn phải làm việc, lao động nhưng không quên những giá trị tinh thần và quy luật cuộc sống là phải có những chông gai, thử thách, có những điều tốt đẹp phía trước, như người ta vẫn thường nói "Sau cơn mưa trời lại sáng".
Vài nét về blogger:

Mưa.....Mưa Sài Gòn..!

Sài Gòn đang vào mùa mưa rồi. Mùa mưa năm nay ít dầm dề và dường như dịu nhẹ hơn trong mắt em. Tự dưng em thấy bắt đầu biết yêu những cơn mưa trên mảnh đất đầy khói bụi và  nắng nóng quanh năm này. Chỉ có điều, mỗi lần ngồi ngắm mưa rơi là em thấy buồn và lòng dâng lên những cảm xúc lạ lùng khôn tả. 



Em cũng muốn tự hỏi mình một câu mỗi khi chóang ngợp trong những cảm xúc ấy rằng: "Phải chăng là tình yêu? Phải chăng là em đã biết yêu?" Nhưng đến bây giờ, em vẫn một mình và đau đáu với một nỗi cô đơn lạc lõng. Không phải vì em không có nổi một vài chàng để mắt đến tán tỉnh yêu đương em, mà chỉ là em cảm thấy thật khó khăn để có thể yêu thương ai đó. Thế cho nên cái cảm giác buồn buồn không đặt nổi tên, không vẽ nổi hình hài cứ từng giọt, từng giọt rơi nơi cõi lòng em và in dấu đáy mắt em mỗi khi mưa rơi.


... tí tách ...
... tí tách ...
Ngày còn bé xíu xiu, em thích mưa lắm. Vì trẻ con nào rồi cũng có một thời thích dầm mình dưới những giọt nước từ trên trời rơi xuống, thích chạy giỡn tung tăng nghịch nước cùng chúng bạn. Em ngây ngô nghĩ rằng mưa là nước mắt mặt trời và cứ mãi hỏi mẹ "Sao nước mắt của ông trời không mặn như nước mắt người ta, mẹ nhỉ?". Em nhớ ngày bé, mẹ không cho em tắm mưa dưới những máng xối hay nước chảy xung từ mái nhà. Mẹ bảo những con mèo hay đi ị đầy phân trên ấy. Những cảm xúc lãng mạn về mưa từ đấy cũng tắt lịm dần theo những lời mẹ bảo. Đôi khi người lớn thật tàn nhẫn với trẻ con theo một cách nào đó mà chính họ cũng không biết.
Lớn hơn một chút, cái ngày mà em nghĩ là mình đã lớn và biết suy nghĩ, biết thương, biết nhớ, biết lo lắng, tự nhiên em ghét trời mưa. Mỗi lần trời mưa, em chỉ mong cho trời mau tạnh. Bởi mẹ em giờ ấy chắc còn đang bươn bả ngoài đường. Em thương mẹ vì mưa lạnh lắm. Em xót mẹ vì gió mạnh lắm cứ tốc ngược vào mặt mẹ làm cho bước chân mẹ càng thêm nặng nề. Em lo cho mẹ vì... đường thành phố nhiều cây cao lắm, dây điện chằng chịt lắm. Những trận mưa như trút nước ở thành phố đã từng một thời là nỗi sợ hãi khủng khiếp không gì sánh bằng cho một con bé con vừa kịp lớn. Nỗi sợ mất đi người thân yêu nhất.
Bây giờ, em vẫn luôn sợ mỗi khi trời mưa. Nhưng em không còn quá ghét mưa như ngày đó. Bởi lẽ, có đi qua những ngày mưa người ta lại biết yêu thêm những ngày nắng. Em không ghét mưa nữa vì em đã biết học cách yêu, yêu những điều làm người ta sợ hãi. Sợ hãi để biết quý trọng, em vẫn luôn tự dặn lòng mình như thế.
Mưa lại rơi tầm tã. Lạnh...
Ước gì có người mình yêu bên cạnh mỗi khi mưa rơi...
Em sẽ bảo người yêu rằng em muốn ăn kem, rồi chàng sẽ đi mua bất chấp ngoài kia trời có mưa hay không...(Mỗi khi trời lạnh là em lại thích ăn kem)
Mưa lạnh, kem lạnh... ánh mắt hai đứa nhìn nhau ấm biết mấy ^^!